Giấc mơ ngày hôm qua khiến tôi mệt mỏi về thực tại. Trong giấc mơ " người ấy của hiện tại trong tâm trí tôi" hồn nhiên tận tụy "chui' vào "màn" khi tôi và các con đang ngủ. Viết từ " màn" chắc nhiều người Mỹ sẽ không hiểu. " Màn " là một vật dụng chống muỗi ở VN được dùng phổ biến trong tất cả các gia đình, tất cả mọi người ở VN đều dùng khi ngủ. Trong gia đình Việt, khi con cái còn nhỏ, tất cả các thành viên trong gia đình có thể ngủ chung giường.
Ở Mỹ 9 năm, "đàn bà thuần Việt", anh ngữ cơ bản. 3 năm qua, với tất cả những gì là tôi, sức mạnh là tôi, kiến thức tôi có, những gì đang xảy ra với tôi và các con tôi đã khiến thứ duy nhất hiện hữu nơi tôi đang sở hữu, vẻ trẻ trung xinh đẹp so với tuổi, vũ khí cổ sơ của đàn bà, tôi chỉ còn cách chống trả chiến đấu và tấn công đến cùng bằng vũ khí duy nhất đó, để sống sót, giành lại tấý cả những gì tôi xứng đáng phải có - các con tôi.
Khoảng cách kiêu hãnh xa vời không thể tới gần sự hiện diện là tôi, -người đàn bà xinh đẹp kiêu hãnh, niềm tình tế thẳm sâu nơinàng sở hữu- kiến thức, sự uyên thâm- nơinàng đã buộc phải học hỏi, niềm ý thức đi đến, gắn kết chúng sao cho gần gũi - như là chúng đã chưa hề tồn tại.
Đó là điều tôi học được từ những gì tôi buộc phải vượt qua, không còn bất kỳ điều gì khác. Biểu tượng về " một người đàn ông đích thực" hoặc theo bất kỳ nghĩa nào- điều mà tôi buộc phải học hỏi và trở thành, như trong hình dung duy nhất của họ về đàn bà- tôi phải đi đến cùng, lần theo dấu vết họ để lại để có được - dù bất kể đó là gì.
Sự chân thành tận tụy nguyên thủy đó - là an toàn, là tình yêu nơi anh ta sẽ không bao giờ thay đổi- trong giấc mơ đó, cảm giác rất thật khiến tôi mệt nhọc với chính mình cho bản năng tâm trí sẽ thôi thúc nàngấy tìm kiếm mọi cách không sao ngưng lại, theo những -cách ngu ngốc-nào đó nhằm kiểm chứng bởi anh ta.
Anh ta đã không hề trả lời tôi sau những lo lắng và tin nhắn dồn dập không ngừng nghỉ của tôi gửi tới anh ta.
Khủng bố tôi, block tôi không lý do.
Có thể lý giải, thuần túy, đó đã là những "xung động ngu xuẩn, ích kỷ u tối" của tâm trí trong một bối cảnh bản năng thôi thúc và kiểm soát bởi " một chu kỳ của sự dũng cảm liều lĩnh" đi đến cùng của "chân lý sự thật" mà cuối con đường đó là gì, anh ta chưa thể rõ ràng làm sao anh ta có thể đi đến. Cho dù ý thức để đi đến hành vi đó đã là đến tận cùng, bởi những trả giá cùng kiệt bởi bao nhiêu người đã oan ức bởi tất cả giá trị tạo nên loài người, tạo nên công lý, tạo nên văn minh bởi đất nước này bị chà đạp...
Tôi đã chờ đợi và hi vọng, hoặc đó đã là ảo tưởng, một chút ý thức anh ta dành cho những gì tôi đã làm cho anh ta, được anh ta suy nghĩ và hiểu ý nghĩa của nó, không cần nó mang bất kỳ nhãn mác nào, như tình yêu "đàn bà" nào đó mà, tôi cũng đã hằng chờ đợi.
Sự yếu đuối mà anh ta đã mạo hiểm liều lĩnh với ngay cả "mạng sống" ý thức về mình nơi chúa- anh ta đã phó thác nơi mù mịt của ý thức mệt mỏi hoang mang bất an không nơi nương náu và thù nghét sự yếu đuối. Anh ta đã " buông xuôi" gửi gắm nơi tôi, một người đàn bà. Như người đàn bà nói chung bất kỳ xinh đẹp nào đó mà anh ta đã gắn bó chung thủy ( hay không) và sự phản bội - nơi tình yêu anh ta nhìn thấy hình bóng ẩn hiện của bản ngã mình. Và mảnh đất đó, - người đàn bà đó đã được định vị bằng tất cả những gì anh ta có- bị cô ấy cướp mất trong toàn thể niềm kiêu hãnh xinh đẹp hồn nhiên của cô ta, như anh ta đã từng biết và nhận biết mình.
Tôi đã rất chán nản trải qua chứng nhức đầu hiện diện là tôi bản năng mách bảo tôi phải nhắn tin cho anh ta về nó vào lúc 3h sáng, sau đó tôi mới có thể ngủ.
Tôi đã "thật thù hận "toàn bộ tâm trí tôi- tiếng Việt, toàn bộ sinh tồn nơi cơ thể tôi để nhận biết anh ta - nghĩa là gì.
Niềm kiêu hãnh của tôi, tôi đã không cần bất kỳ điều gì , chỉ với một mình tôi nhận biết nó, là đủ.
Nhưng nó đã yếu đuối mỏng manh đến nỗi- điểm bám của nhận thức tôi nơi thực tại, buộc phải là bản năng sinh tồn và trực giác, cho dù bất kể nó là gì. Niềm kiêu hãnh đó cần được nhận biết đầy đủ để "bảo vệ" nó như là một ai đó khác, ngoài tôi.
Tôi biết, anh ta sẽ thực hiện lời hứa mình, sau ý thức mệt mỏi vì chiều ý niềm yếu đuối và tuân theo chỉ dẫn của bản năng- thứ mà đến tận cùng là chính mình, đôi khi anh ta thù nghét đê hiểu nó, xa hơn, vượt qua tất cả những gì anh ta đã phải chịu đựng.
Trong giấc mơ đó, anh ta đã tận tụy với tình yêu mà tôi đã chán nản vì sự đơn giản nhạt nhẽo của nó. Anh ta đã đi đến cùng để mang cho tôi tất cả những gì tôi cần, sự an toàn của gia đình và cảm giác nguyên sơ của tin cậy thân thuộc trọn vẹn tình vợ chồng.
Tôi đã kiên quyết đến cùng"đào một cái hố "từ hiện thực tàn khốc xung quanh anh ta bằng tất cả những kiến thức tôi có, niềm kiêu hãnh cô đơn của tôi- bản năng của một người đàn bà, bằng tình yêu vô điều kiện của nàng ấy dành cho anh, tôi đã " cắt " thời gian và không gian nơi hiện thực mà anh trôi nổi. Thật hài hước, đôi khi tôi cũng đã trôi nổi với " cái hố " của mình với niềm căm hận cả tin ngây thơ của chính mình mà tôi đã không thể phân tách tàn nhẫn để vượt qua. Tôi đã lôi kéo anh tới ngôi nhà, nương náu tình yêu loài người, đã trôi nổi, vô vọng, đau đớn, hồn nhiên.
Nỗi đau đớn ngàn năm nơi mảnh đất cơ thể tạo thành anh doạ dẫm tôi đi đến, khi chúng ta là một. Sự mệt nhọc hài hước đó đã hành hạ cơ thể hai chúng ta ở khoảnh khắc đó -vì chúng ta đều biết chúng cần phải đi đến, nhàm chán và căm nghét với tình yêu "nào đó gì đấý này nọ kia" . (Anh thấy đấy, dù bất kể sự mạnh mẽ hay yếu đuối nào chúng ta sẽ có trong tương lai, - cho dù anh hay em là người phản bội hay chúng ta sẽ đủ tình yêu và niềm tin đi đến cùng.)
Tôi đã tuyên bố và đã không thể dừng lại việc tìm kiếm mọi dấu vết như là lối cách tôi sẽ buộc phải " sở hữu" anh ta, là duy nhất. Bất kể, điều đó là những cảm giác được nhận biết trong giấc mơ hay là đường dây của trực giác dẫn dắt tôi nhận diện. Bất kể điều gì liên quan đến hiện tại, hiện thực, ảo ảnh, ảo tưởng hay những tình yêu nơi anh ta dành cho tôi đã đủ mạnh mẽ hay yếu đuối tôi cần nhận biết.
Chúng ta có một cuộc gặp gỡ cách đây không lâu...niềm bất an bất tận của nàngtôi về những điều chắc chắn hay bất định, khoảnh khắc của thời gian vô tận khi anh không ở bên...cần anh luôn ở bên cho tới khi chắc chắn chúng ta hoà làm một để cùng nhau tạo thành tương lai, những tương lai.
trước đó, hiện thể của nàng tôi đã đi đến tận cùng và buộc phải tìm kiếm nơi nương náu như là cách trôi nổi duy nhất. Niềm tin của tôi, hiểu biết của tôi về hiện thực và hành động của anh ta là giải pháp cho hiện thực đó sẽ được có một khởi đầu thay đổi...
Tôi đã tưởng như, tôi đã cảm giác như loài người, đã chỉ duy nhất tôi và anh ta phải tìm thấy và cùng đi đến tận cùng con đường đó, để giành lại các con tôi.
và nỗi đau đớn tận cùng tạo nên loài người nơi tôi đã buộc phải tìm cách dành lại.
nơi tôi đã cố gắng bằng tất cả những gì tôi có, để tâm trí tôi có một điểm nối nơi anh ta đang ở trong một " chu kỳ của lòng dũng cảm". Tôi đã thật không muốn chúng hài hước như thế, nó đã dường như lãng mạn được nàng ấy hình dung như là tất cả những hiện thể.
điểm nối cho những gì tạo nên loài người. Nơi đó, -những khoảnh khắc tàn khốc và hủy diệt của ngu xuẩn sẽ có được bài học của nó từ nơi công lý được thực thi nơi nền văn minh đi qua những khúc quanh hay ngõ cụt của ý thức.
Tôi đã đăt câu hỏi :
Liệu tôi , anh và các con chúng ta có phải là người phải tạo dựng nên toàn bộ đế chế tâm trí của những cảnh huống loài người cần phải tính tế thêm tới từng khoảnh khắc, được phân tán qua không gian thời gian, qua những đất nước, qua những vùng đất qua những cuốn sách, qua những trường đại học, qua những thư viện ?
Tôi chờ thời gian đi đến, chờ tôi được hiện thể tất cả là tôi mà không ngây thơ cả tin dại dột trôi nổi để tìm thấy mình đôi khi chỉ là một điểm va chạm tâm thức vô định của trần trụi .
Hiện thể tất cả là tôi, từ anh ta, hoặc câu trả lời sẽ không giống như những gì tôi chờ đợi, trong giấc mơ đó.
Tôi đã thật căm nghét những khoảnh khắc bất tận của niềm bất an mơ hồ dẫn dắt tôi tìm kiếm không ngừng anh ta, để được bảo vệ, để được những gì xứng đáng là tôi và các con tôi được hưởng . Niềm che chở yêu thương bởi tình yêu an toàn đầy đủ,- như bởi nỗi yếu đuối của tôi đã đủ mạnh mẽ, như nó cần phải vậy, để không đủ vừa lòng ai đó, câu đố mà tôi buộc phải tìm câu trả lời.
Tôi có quyền lực gì cho tương lai ?
Tôi không có giễu cợt anh ta bằng cách mà người Việt gọi tên đất nước này. Câu trả lời sẽ ở trong cách tôi xác nhận phán đoán của tôi về tương lai và hành động của tôi vì tương lai đó, phải là một giải pháp đầy đủ tận gốc cội rễ của đất nước này để các con tôi trở về trong vòng tay tôi.
Làm sao tôi phân định được kỹ càng cách mà anh ta dối trá, tráo trở, lừa bịp, đểu cáng , liều lĩnh như một kẻ tội phạm nguy hiểm.. Với tình huống nào, nơi anh ta tìm thấy bản thể mình đã được khẳng định danh tính nơi chúa trời trong tôn giáo của anh ta, -kinh thánh. Điều này đã không còn bất kỳ nghi ngờ nào. Tất nhiên, tuổi và những đứa con anh ta có không giới hạn tâm trí anh ta để đặt ngược câu hỏi về bản thể căn bản nhất, nơi sự dịu dàng, niềm kiên nhẫn, sự tinh tế, vẻ xinh đẹp nhất thiết tôi phải là người sở hữu -không phải anh ta.
Chúa trời nào đó trong tâm thức sẽ không trừng phạt anh vì những đứa con anh ta có, những người đàn bà anh ta đã yêu, người vợ mà anh ta đã từng sở hữu- nỗi đau đớn của tâm trí khao khát tận cùng được sống sót -được nhận biết hiện thực, tàn khốc hay yên bình để đi đến những điều giản đơn hay phức tạp nhất của hiện thể tôi đã từng sở hữu từ bao nhiêu năm nay, cô đơn là một người đàn bà - đã có được niềm mơ ước của đàn ông, - sở hữu kiến thức và sự uyên bác để được kính trọng.
Nơi sâu thẳm tâm trí tôi, nơi bản năng, nơi cơ thể tôi sẽ đủ kiên nhẫn để chờ anh ta đi đến ý thức mù mịt tìm nơi tôi trú ẩn , để được thông tỏ bởi gấp gáp, bởi hối thúc, để được xác nhận .
Nơi từng khoảnh khắc thời gian sự chờ đợi của thời gian đi qua tạo thành tôi, những điều không thể và có thể, nếu không phải bất kỳ duyên nợ nào cho chúng ta gặp lại nhau, gắn bó như tôi và anh đã từng.
Nếu không phải bất kỳ duyên nợ nào sẽ gắn kết chúng ta, tương lai của tôi và các con tôi đang tìm kiếm trên đất nước này, sẽ là một bất an mà sự yếu đuối của tôi phải thêm cô đơn, thêm mạnh mẽ,-cho niềm tin cho những giá trị tạo nên loài người thêm khẳng định. Từ anh ta, từ tình yêu nơi tôi dành cho anh ta trên mảnh đất này giúp tôi thêm niềm tin và sự hiểu biết. Hiểu biết, để dành được điều giản đơn cuối cùng tạo nên loài người, không bị chia cắt, không bị "cướp lấy", dù bất kỳ lý do đau đớn thẳm sâu nào của hiện tồn nơi loài người đã biện minh, để đi đến.
Nơi tình yêu dành cho người đàn bà mà anh đã cảm nhận bản thân mình dù mơ hồ nhất, hoặc "bản thể" là từ ngữ anh ta chưa bao giờ chạm đến, nơi tình yêu mà anh đã tận tụy và cho đi vô điều kiện , những năm tháng tuổi trẻ, gia đình và những đứa con, rồi một khoảnh khắc nào đó đã trôi qua, anh đã nhận lại niềm đau đớn đến tận cùng, người đàn bà đó đã lấy đi tất cả như nàng ta vốn dỹ xinh đẹp hồn nhiên phải vậy.
Cô ta đã sử dụng toàn bộ sức mạnh tàn bạo cô ta có đáng ra phải bị trừng phạt nhưng kẻ bị trừng phạt bởi nhiều năm trong tù lại là anh ta.
Làm sao anh ta có thể hiểu được tình yêu vô điều kiện của tôi dành cho người đàn ông nói chung nào đó đã là anh ta, để tôi có được điều tôi đã hiểu sâu sắc giá trị của nó hơn bất kỳ điều gì khác, gia đình và các con. Tôi đã nhận biết đầy đủ bản thể mình trước tất cả những khoảnh khắc tâm trí dài vô tận của nhận biết mình như là tình yêu trước khi tôi trở thành đàn bà thực sự bằng cách sinh nở và chăm sóc các con tôi được an toàn, đầy đủ nhất.
Sự giận dữ và đau đớn của tôi không dành cho gã đó, vì hắn ta đã sẵn sàng chịu nhận sự trừng phạt và cả đời sống trong tù tội ngay khoảnh khắc đầu tiên tôi biết ngõ cụt của tâm trí hắn ta là hủy diệt và bệnh hoạn nhằm duy trì sức mạnh ngu xuẩn trước tôi.
Tương lai, tôi chưa biết, liệu tâm trí anh ta có thể đi đến tận cùng bản thể mình để nhận biết được tôi- là ai. Cách mà tôi đặt anh ta ở tất cả những ý nghĩa nào đó mà ý thức anh ta phải đi đến. Những điều tôi đã dành cho anh ta là gì - không phải bởi thời gian ngắn ngủi hay sau này gắn bó.
Tôi đã không chịu đựng nổi thời gian và khoảng cách ngăn cản bản năng tôi đang thôi thúc không ngừng nghỉ, bằng tất cả những gì tôi có thể ý thức như là khoảng cách của vô vọng tôi đã nhìn thấy hi vọng hoặc chiến thắng cuối cùng đi đến chỉ bằng những run rẩy của ý thức tôi , để có thể sở hữu anh ta, như là lối cách duy nhất cho tất cả những gì tôi đang giành lại, tôi đang chiến đấu đến tận cùng, anh ta sẽ cho tôi sức mạnh và hiện diện của anh ta thuộc về tôi sẽ là giải pháp ?
Sự thật đó đã lưu đọng trên cơ thể tôi nhiều thời điểm nhưng không gian lại trở nên trương nở vô tận trước khi tôi đối mặt anh ta, tôi đã buộc tôi phải kiểm chứng bởi chính mình mà không phải anh ta, sự thôi thúc đó, đã là nhất thiết bằng tất cả những nhận biết hiện thực " khốn kiếp" nào mà tôi có- sự "uyên bác"cô độc tôi sở hữu bao nhiêu năm nay cần được cụ thể. Ý thức anh ta không hề đi đến những điều đó, có thể, nó đã giống như tình yêu dai dẳng vô điều kiện và dường như phi lý mà anh ta đã dành cho người đàn bà xinh đẹp hồn nhiên nói chung nào đó trong bao nhiêu năm với những đứa con anh ta đã có với nàng ta.
Tôi không dám chắc, nơi ý thức bản ngã sơ sài mà anh ta đang có, đã dành cho một cấu trúc xã hội mà anh ta đã là một kẻ sở hữu trí thông minh, lòng can đảm và sự liều lĩnh hàng đầu. Như bất kỳ gã đàn ông nào, anh ta phải có được cảm giác " sinh tồn đầy đủ" trước tôi, hoặc sự mạnh mẽ mà tôi có, truy đuổi anh ta phải nhận được một sự khuất phục trong ý thức anh ta về một sự ngu xuẩn nào đó mà anh ta phải rời bỏ. Trời ạ, tôi đã thật muốn chửi thề, ngay ở đây, những dòng chữ này, nơi tôi buộc phải nương náu.
Sự ngu xuẩn đó, cụ thể là gì ? Nó là những chi tiết rời rã mà tôi , có lẽ phải nối kết chúng để hiểu.
Có lẽ, câu trả lời là một sự "điềm tĩnh" cho toàn bộ bối cảnh được ý thức đau đớn và sâu sắc, bên ngoài niềm căm nghét mà anh ta đã có được để khẳng định về người đàn bà mà anh ta đã yêu đến tận cùng, đau đớn đến tận cùng. Ý thức đó, dành cho một sự thay thế của bất kỳ người đàn bà nào khác cũng là không thể mà bằng cách nào đó, khi nỗ lực mơ hồ nào đó anh ta có được. Nó đã xuất phát từ một sức hấp dẫn thu hút nào đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí, sinh lực của anh ta cho một niềm giản đơn chắc chắn về sự mạnh mẽ, vững chãi và bảo vệ nó đã thôi không còn tự động thấm đẫm chạy trong toàn bộ sinh tồn là anh ta, mà bây giờ, để lấy lại được, anh ta buộc phải ý thức về nó.
Tình yêu mà anh ta dành cho người đàn bà đó, đã quá đầy đủ theo một nghĩa nào đó mà cô ta đã không thể ý thức ngoài việc giữ cuội nguồn sự hấp dẫn, sự thu hút, sự lôi cuốn đó đến cùng tạo nên danh tính bản thể mình, bản năng vô luật pháp và sự tàn nhẫn mà nó luôn sở hữu.
Nó là một sự đuổi bắt của hụt hẫng và đầy đủ, nó là một sự tự động hóa mà ý thức về toàn bộ bối cảnh nền tạo nên nó không phải là một điều nhất thiết phải đặt ra, nó không nằm trong giá trị của xã hội, cá nhân anh ta hoặc toàn bộ nền văn hóa.
Tất cả những điều này, sẽ cho phép tôi khiên nhẫn trước từng khoảng khắc thời gian trôi đi mà dự đoán của tôi về anh ta được kiểm chứng, để tạo thành nơi ý thức anh ta bắt buộc phải là- nếu như nó phải là duyên nợ, nó sẽ là ?.
Tôi có một tới hai tuần cho điều này
và sau đó, tôi có thể không cần quan tâm tới bất kể những động thái ngu ngốc nào của anh ta mà tôi đã biết, đã dự đoán.
Niềm kiêu hãnh của tôi sẽ đi xa hơn, cho tất cả những ngã rẽ của ý thức, nơi toàn thể, luôn có câu trả lời mà trước đó, sự cảnh báo của tôi đã bị coi thường, đã bị căm nghét, đã bị ngu xuẩn của trơ ỳ cùn mòn nơi ý thức- tạo thành sức mạnh tà ác nhằm biến tình yêu của tôi dành cho nó trở thành một trò đùa mà nó đã hối hận cũng đã ngu xuẩn y như thế, bởi trả giá nó đã nhận biết.
Niềm hối tiếc của tôi, có thể sẽ nằm trong giây khắc của hài hước mà trả giá cho nó tôi phải đo lường và cân nhắc kỹ càng cùng những hành động cụ thể. Sự tàn nhẫn của điều ngu xuẩn, nếu trả giá bằng sự hài hước của điều phi lý đã không thể hiểu, không thể ý thức, sẽ là một thảm họa cần phải kiểm soát tới cùng. Làm thế nào những giây khắc của nỗi sợ hãi kinh hoàng phi lý gây cười đó đã tạo nên những hành động tàn khốc là điều tôi cần phải hình dung.
Tôi đã không thể phân định, niềm nghiêm túc nào tôi cần phải diễn đạt, tôi cần phải hành động để anh ta có thể hiểu sự u tối trong tất cả những gì anh ta đang làm, (cho dù, nó là lòng can đảm mà ít ai dám làm hay là hành động thông minh "xuất chúng" nào đó). Sự u tối đó, thuộc về nơi mà anh ta phải vượt qua, phải đi đến nơi ý thức để hành động sẽ thôi khủng bố ý thức anh ta về một " bản thể" nào đó mà ý thức anh ta phải đạt được nơi mình, từ sự yếu đuối tận cùng mà anh ta đã phơi bày, không xấu hổ, không nhục nhã, mà mệt mỏi, khinh bỉ và u buồn, cho một bối cảnh xã hội buộc phải thấu đạt- đã là- anh ta phải hiểu xa hơn, đau đớn hơn thế.
Sự yếu đuối đến tận cùng mà anh ta đã phơi bày, không xấu hổ, không nhục nhã mà mệt mỏi, khinh bỉ và u buồn đó, dành cho điều u tối - chắc chắn ở chính bản thân anh ta mà anh ta phải ý thức.
Sự tình " xin tiền" mà anh ta đã trưng bày, nằm trong sự kiêu hãnh nào phải được thu xếp trong những hiểu biết sâu sắc nhất của toàn bộ bối cảnh đang đi đến điểm tận cùng của nó mà anh ta không được phép là nó. Vượt qua cái đáy tuyệt vọng đó, bằng niềm kiêu hãnh từ vị trí xã hội anh ta đã từng đạt được rồi bị tước bỏ bởi giễu cợt, phỉ nhổ một cách đơn giản hài hước. Nó, chắc chắn không phải được đo bằng tiền bạc hay bất kỳ điều gì tương đương nó, anh ta hoàn toàn đã hiểu điều đó, nhưng có lẽ, điều gì có thể thay thế cụ thể hơn tiền bạc, là điều anh ta chưa thể hình dung.
Nó thực sự đáng khinh bỉ, đáng nhục nhã khi nó xứng đáng được thực hiện bởi những cách thức " điềm tĩnh" hơn mà tôi đang cố gắng, bằng tất cả những gì tôi có( tôi đang thật muốn chửi thề), bằng tình yêu của tôi- một nàng đàn bà.
Một nàng đàn bà, để có thể vẫn thờ phụng những gì anh ta đã là, sau khi anh ta bị tước bỏ, gia đình và những đứa con, là điều giản đơn duy nhất mà anh ta muốn lại có thể làm lại, nhưng với toàn bộ thể chế, cấu trúc, hệ thống xã hội, hoặc ý thức anh ta, nỗi đau đớn tận cùng khi anh ta đã bị tước bỏ tất cả, đã không cho phép anh ta tin tưởng, anh ta có thể làm lại điều đó.
Sự tình tôi muốn chửi thề quả là đáng nôn mửa, tôi không biết, sự tình nôn mửa này dành cho ai, khi ý thức tôi đã thật rõ ràng, lozic về nó.
Nó chỉ là một nỗi hoảng sợ phi lý buồn cười của anh ta. Anh ta có thể làm lại, chỉ cần bình tĩnh, kiến trì, biết tin tôi và tin người khác, hoặc phân định với tâm trí về điều chọn ai đó mà anh ta có thể tin tưởng để thưc hiện điều này. Người mà anh ta tin tưởng, có thể là đàn bà hoặc đàn ông, không nhất thiết phải là tôi hoặc người đàn bà mà anh ta sẽ có thể thực hiện được niềm hạnh phúc đơn sơ đó. Niềm hạnh phúc đơn sơ được là một người đàn ông của gia đình, vợ và những đứa con trong một sự yên ấm bền bỉ nào đó mà cho dù bất kể điều khó khăn nào, anh ta cũng có thể vượt qua. Anh ta đã làm rất tốt điều đó, nhưng phía dưới sự bền bỉ mà anh ta đã nỗ lực hết mình đã là vùng đất sụt lở, được khởi xướng và đi đến cùng từ bản thể mơ hồ từ tình yêu mà anh ta nhận biết được mình, từ cô ta.
Tình yêu mà anh ta đã là toàn bộ những xung động bản năng của một mối quan hệ lâu dài, bền chặt, của một đối tượng tình yêu duy nhất đã là một nền tảng không thể tự ý thức, nó đại diện cho toàn bộ xung động bản năng vận hành nên toàn bộ nền văn hóa, toàn bộ cấu trúc xã hội mà anh ta thống hợp được hiểu biết đó, từ tất cả những gì tạo thành cô ta.
Đó đã là một tự động định dạng của vô thức anh ta về điểm cố định nhận thức đó- toàn bộ sự hiện diện của cô ta, luôn được hiểu trong bối cảnh đã được nhận biêt, và đó là tình yêu, nó đã là đúng, nó mạnh mẽ trong ý thức và hành động tạo nên anh ta.
Và luật pháp đã được tạo dựng nên xã hội và nền văn minh dành cho bản năng mà đàn ông sở hữu, luật pháp dành bản năng mà đàn bà sở hữu đâu có khác biệt, nếu như bản năng cô ta đã sở hữu được luật pháp một cách vô luật pháp để cướp đoạt tất cả những gì anh ta có, tiền bạc, sự nghiệp và lòng tự trọng để dành trọn ý thức của anh ta về tất cả hiện tồn, thì với tôi, tôi cần luật pháp để trừng phạt hắn ta, kẻ tội phạm hành hại các con tôi nhưng luật pháp đã " khủng bố" tôi và tự trở thành tội phạm trước tôi nhằm cướp đoạt các con tôi khỏi vòng tay tôi và hành hại thêm các con tôi.
Kẻ truy vấn toàn bộ sự hiện tồn là nó, với tôi để tôi buộc phải hiểu nó, nếu là anh ta thì đó phải là gì ?
Nếu sự hiện diện là tôi, ngoài vẻ xinh đẹp hồn nhiên bị đơn giản hóa bị từ chối nhận diện bị trà đạp mọi nơi.. mặc dù tôi đã luôn cố gắng chứng tỏ, nó là điều anh ta cần phải nhận diện từ một người đàn bà khác người đàn bà đã cướp đi tất cả từ anh ta. Tuy nhiên anh ta vẫn không thể đi đến ngoài sự mặc cảm thấp kém mơ hồ không thể phân biệt trong ý thức anh ta với cùn mòn vô thức ngu xuẩn của đàn ông thì tất nhiên, sự tình như nó đã là, làm sao tôi có thể cứu vãn.
Một tuần, hai tuần, từng khoảng khắc thời gian đang trôi đi bất tận chất vấn niềm cô đơn là tôi- một nàngđàn bà dành cho những ý thức cùn mòn nào đó mà tôi mơ hồ bất an sợ hãi muốn phá bỏ nơi anh ta một cách ngu xuẩn như tôi đã từng.
Một cách ngu xuẩn như tôi đã từng..
Một thực tại nghèo khó yên ấm trong giấc mơ của tôi, đã đồng nhất hiện thực nước Mỹ trong tương lai sẽ giống như Việt nam trong quá khứ tuổi thơ tôi là điều duy nhất tôi có thể nứu giữ được ?
Tất cả những giấc mơ khiến tâm trí tôi phải ám ảnh về ý nghĩa của nó, luôn có một nghĩa nào đó chính xác về hiện thực mà tôi phải hiểu. Trong bất kỳ cảnh huống nào, tôi phải thu xếp thời gian cho niềm tin của mình được vững chãi cho hiện thực đó trở thành. Cho dù, anh ta có trở thành người đàn ông thực sự mà tôi chờ đợi, như một người đàn bà hay không. Niềm cổ sơ đó, sẽ không phải là một nỗi bất an sợ hãi mà phải là một niềm ý thức bởi an toàn và vững chãi cho một hiện thực đã nhất thiết cần phải vậy.
Tôi biết, tôi đã đủ tình yêu dành cho nó, điều quan trọng là cần phải diễn đạt nó đầy đủ, rõ ràng để tất cả mọi người có thể hiểu và tin tưởng những điều đã tưởng như rất cổ xưa, giản dị đó.