Gửi Linda,
Ở thời điểm tôi viết những dòng chữ này, thời đại mới đó chưa được ý thức, chưa được bắt đầu.
Mối đe doạ chiến tranh thế giới lần 3 với quy mô hạt nhân lặp đi lặp lại trên báo chí toàn cầu, chính phủ các nước Châu âu, Hoa Kỳ... nửa năm nay, tuy nhiên bản thân bạn và hầu hết tất cả mọi người đều thờ ơ và " không muốn suy nghĩ, không muốn động não' về những điều này.
Ông bà bạn đã tới Hoa Kỳ từ châu Âu và bạn cũng không nghĩ về điều đó .
Tôi tới Hoa Kỳ 9 năm trước từ Cao Uỷ tỵ nạn liên hiệp quốc cùng bố các con trai tôi và con gái tôi Tho Ban Mai, lúc đó 6 tuổi và con trai tôi, Akaran, lúc đó 2 tuổi.
Bạn là một hoạ sỹ, bạn vẽ như một hành vi bình thường ( tạo nên cân bằng tâm trí bạn.)
Bạn không quan tâm đến việc ai đó biết bạn là ai.
Bạn không biết bạn là ai.
Khi lần đầu tiên tôi gặp bạn. Bạn giống như bất kỳ người phụ nữ luống tuổi nào từ Trung Mỹ tới Hoa Kỳ, thậm chí cả đời từ chối nói tiếng Anh thay vì tiếng Tây ban Nha.
Tôi cũng là một phụ nữ viết văn bằng tiếng Việt, trí óc tôi cũng khó chịu từ chối tiếng Anh thay vì tiếng Việt.
Tôi vừa mới pha thêm coffee,
đậm đặc
Tôi đã hứa sẽ gửi cho bạn đọc những dòng chữ này
Vì tôi nhìn thấy sự thay đổi của bạn , hôm qua, sau nhiều tháng.
"Hào quang " từ sự hiện diện kiêu hãnh của tôi,
vẻ xinh đẹp, sự trang nghiêm điềm tĩnh khó đoán tuổi, sự yếu đuối của tôi đủ là điểm để bạn " khách quan ", chỉ một mình tôi đối mặt.
" Vấn đề của hệ thống "
Bạn có vẻ như ngang tuổi với tôi,
Bạn đã coi như mình ở vị trí con gái tôi khi trò chuyện với tôi.
Bạn chưa bao giờ ý thức nghiêm túc việc " có con" bạn phó thác điều này .
Buổi sáng hôm nay, tôi đã nghĩ về việc mua thêm những chiếc áo phông rộng, quần ống rộng, váy ngắn, vòng tay và vòng chân. Tôi đã nghĩ về việc đeo lông mi giả từ cách đây nhiều tháng. Sẽ rất đẹp, nhưng nó vẫn chưa phù hợp với tình huống của tôi hiện nay. Tôi cần phải mạnh mẽ hơn để có thể dùng nó. Tôi đã mua keo sịt màu tóc tạm thời và nhuộm màu tóc ngắn hạn, tôi cần phải hạnh phúc hơn với chính mình để sử dụng nó.
Tôi, đã có một sự nghiệp "mang nghĩa bởi từ chữ lộng lẫy hào quang", tôi đã có thể liệt kê dài dòng thành tích.
Chúng khiến tôi tự tin với việc mua đồ và học cách trang điểm của giới trẻ trên youtube cách đây gần 1 năm. Vẻ xinh đẹp lộng lẫy và trẻ trung kinh ngạc mà tôi có nhờ trang điêm đã thật tương thích với hoàn cảnh của tôi. Bạn có thấy " mỉa mai" không ?, đó là lý do khiến tôi lựa chọn hành vi đó ở thời điểm này, tôi biết, chỉ mình tôi thấy chúng thật " mỉa mai'. 😍
" chủ nghĩa nữ quyền" và tình huống " tự hào đồng tính. khuyến khích trẻ em về giới tính " ngay từ trường học trong xã hội hiện nay, bạn có nghĩ đến ?
Những người đàn ông để nguyên râu tự nhận mình là đàn bà quay video tranh điểm sặc sỡ đưa lên youtube đã là trào lưu từ nhiều năm trước.
Là phụ nữ, ý thức của bạn nằm trong khuôn khổ của việc " làm đẹp" bao gồm trang điểm, quần áo, nail, màu tóc, xăm mình.. đã trở thành một ngành công nghiệp phổ biến đa dạng.
vai trò của một người nghệ sỹ, nhà văn, trí thức đã hầu như không còn tồn tại.
Những người hầu hết đã ngây thơ khi tâm trí họ còn ý thức cụm từ " văn nghệ sỹ trí thức" với bản thể mình. Nó sẽ truy hại " một cuộc đời bình thường " của họ. Điều này bao gồm tất cả những giá trị ý thức bản thể về nhận biết thế giới quan, ( đen và trắng) lương tâm, những căn bệnh thần kinh nhẹ nhất là trầm cảm và cao nhất là " tâm thần phân liệt", giá trị đạo đức - được ý thức là điểm ngăn chặn cốt lõi duy trì ý thức bản thể về " ý nghĩa của họ, như là văn nghệ sỹ, trí thức" . Sự nhận diện đảo ngược về bản thể giới bao gồm toàn bộ hiện thực cá nhân, bên trong và bên ngoài, là một quá trình đã chứng minh, tình huống " nghệ sỹ của loài..người" được biểu hiện không còn là bất kỳ điều đặc biệt nào không thể nhận diện. Bạn không thể chống lại việc nhìn nhận đó lựa chọn tự thân của một cá nhân bất kỳ nào đó. Tôi đã đi đến điểm " cô độc hàng đầu" của cái nhìn " loài người'. Tôi không căm nghét chương trình nghị sự nào đó mà bạn đã không quan tâm. oh la, tôi đang viết về điều gì ?
Bạn quan tâm đến những trải nghiệm cảm giác của bạn có thể được chia sẻ trong một tình huống giao tế nào đó, mà bạn cảm thấy thoải mái và không thể ý thức tại sao chúng lại cho bạn cảm giác thoải mái, thân thiết, quen thuộc để tạo thành bạn.
Tôi đã suy nghĩ về điều mà tôi tạm gọi là "kết cấu tâm trí" tạo nên gia đình bạn. Điều này thật khó diễn đạt. Tôi nhìn thấy mối dây liên hệ cổ sơ đau đớn hồn nhiên của bạn và mẹ bạn. Lúc đó, tôi đã nghĩ bà yêu bạn run rẩy mỏng manh tinh tế đến thế vì bà là một bà mẹ đơn thân ngay từ khi bạn còn nhỏ. Tuy nhiên, thật ngạc nhiên, có lẽ cha mẹ bạn đã có một cuộc hôn nhân bền chặt tới gần cuối chặng đường, họ cũng có ly dị " theo trào lưu nào đó" -cách mà bạn diễn đạt ở âm điệu câu bạn nói- trước khi cha bạn mất một vài năm.
Đó là cảm thức cá nhân tôi. Khi tôi cố gắng hiểu điều gì vận hành nên tâm trí một người Mỹ theo đúng nghĩa đen của nó. Tâm trí bạn là những gì còn sót lại từ điều gắn kết tinh tế thẳm sâu từ cha mẹ bạn. Đó là hào quang của một người - trí thức thế giới thứ nhất- Hoa Kỳ Châu Âu -trong sự đối diện với tâm trí phần còn lại của thế giới được coi là cổ sơ, bán khai phần tự động có thể được ý thức.
Đó là nhận xét của tôi, dường như toàn bộ tâm trí vận hành nên xã hội Hoa Kỳ là những tình huống từ những năm 1960, 1970 với nhiều chương trình truyền hình thực tế từ thời điểm đó tới nay vẫn được phát lại.
Có thể tôi sai, nhưng với sự khiêm tốn không được ý thức tới mức tan biến bản thể, bạn hoàn toàn không có bất kỳ niềm kiêu hãnh nào là một người Mỹ da trắng hay là một nghệ sỹ. Bạn tìm kiếm sự thân thuộc ở những hội nhóm nhảy, sự kiện tụ họp mang tính cộng đồng địa phương, bạn chia sẻ những mảnh rời cảm xúc của bạn về một điều gì đó, sự dễ thương của bạn, là một bất an không nơi nương náu của bản thể.
Với tương lai, bằng tất cả lý trí tôi có, với tất cả những tin tức báo chí, điều đó sẽ đến ? Chiến tranh hạt nhân, nội chiến Hoa Kỳ, liên bang Hoa Kỳ tan rã ?
Tôi viết những dòng chữ này, nối những hình dung của tôi cho một thời đại mới mà chúng nhất thiết phải trở thành cho tất cả sự hiện diện là tôi, những gì tôi nhìn thấy từ toàn bộ hệ thống vận hành nên nền văn minh.
Các con tôi, đang là "con tin" cho những gì tôi buộc phải hành động, cho dù, bất kể điều đó sẽ là gì.
Nối đau đớn của tôi phải đủ tình yêu mà không phải bất kỳ điều gì khác, khi toàn bộ hệ thống tạo nên nền văn minh với những bằng chứng tôi có, các toà án, tư pháp, các cá nhân đối diện với những gì tôi trình bày, hiển nhiên sự thật mang nghĩa gì và giải pháp phải là gì ? .